Polaroid

Chương VIII: Một ngày
vui vẻ.
- Chú có muốn vào nhà
chơi ko?
Tôi ngạc nhiên trước lời
mời của nó, nhưng còn
ngạc nhiên hơn bởi câu
nói tiếp theo. - Có chị
cháu ở nhà đấy!
- Ý cháu là gì?
- Một tuần rồi, bộ chú ko
muốn gặp chị cháu sao?
Cháu tưởng chú thích
chị cháu? - Tôi lại một
lần nữa, ngơ ngác ko
hiểu ý nó. Nó có phải là
con nhỏ phá đám mà tôi
từng biết ko? Rồi tôi cố
tỏ ra bình thường.
- Chú nghĩ lúc này chắc
chị cháu ko muốn gặp
chú.
- Vì vụ bỏ rơi cháu ở nhà
hàng Pháp tuần trước?
- Ừ.
- Chú yên tâm. Chị cháu
ko hề biết chuyện đó
đâu.
- Gì vậy?
- Chú chậm hiểu thế hả?
- Nó nhăn mặt. - Cháu
đâu phải là một kẻ xấu
tính như chú nghĩ chứ.
Cháu ko phải là một kẻ
thích mách lẻo, chú biết
chưa! Thôi tóm lại là chú
có muốn vào ko? Cho
chú 2 giây suy nghĩ và
trả lời. Thời gian bắt đầu!
- Có... có... - Tôi ko hiểu
tại sao lúc đấy tôi lại
cuống lên như thế! Và
con bé bụm miệng cười
lắc lẻ.
- Hì... Cháu biết mà!...
Mà này, đây là cháu chỉ
trả ơn cho chú vì việc
hôm nay đưa cháu về và
bữa thanh toán giùm
cháu đồ ăn ở quán cà
phê "Khoảng Lặng" lần
trước thôi. Sau hôm nay,
cháu lại trở về là cháu
đấy. Muốn tán chị cháu,
phải hỏi ý kiến cháu
đã!... - Tôi đần thối mặt
ra trước những gì nó nói.
- Chú ko vào à? Đực mặt
ra đấy làm gì thế? - Trời,
giờ thì đúng là nó rồi -
con nhỏ khó ưa mà tôi
biết.
Tôi vào nhà với sự chào
đón nồng nhiệt của bà
Thanh và sự vui vẻ của
Thanh Trúc, riêng con
nhỏ Thanh Mai, nó đưa
tôi vào nhà rồi bỏ thẳng
lên phòng, ở lì trên đó
cho đến khi tôi về cũng
chẳng thèm xuống chào
một câu. Mà thôi, dẫu
sao thì hôm nay tôi cũng
biết ơn nó rất nhiều. Ko
ngờ, tôi lại nghĩ xấu cho
nó thế. Tôi thấy tiếc vì
mình đã bỏ lỡ hẳn một
tuần ko liên lạc gì với
Thanh Trúc. Cũng may
cô ấy ko trách gì tôi cả,
mà bù lại thấy tôi đến
chơi cô ấy với mẹ còn
tiếp đãi vô cùng nồng
hậu. Nói thật, ngay lúc
đó tôi ước gì có thể
trở thành rể nhà này!
Hình như bà Thanh đã
gọi điện phôn cho mẹ tôi
rồi hay sao mà tôi vừa về
đến nhà đã thấy mẹ tôi
mặt mày hớn hở:
- Con trai, hôm nay mọi
chuyện tốt đẹp chứ?
- Ý mẹ là sao?
- Thì còn ý tứ gì vào đây
nữa. Bà Thanh vừa điện
thoại cho mẹ, bảo con
vừa từ nhà bà ấy về. Con
đến chơi với Thanh Trúc
à?
- Gần như là vậy mẹ ạ.
Mà thôi, chưa có gì mà
mẹ đã mừng quýnh như
thế rồi!
- Sao ko mừng đc chứ?
Mẹ là mẹ ưng con bé
Thanh Trúc rồi đó. Mày
mà ko lấy được con bé
thì liệu hồn. - Mẹ tôi
mắng yêu tôi, rồi bà lại
tất bật với những kế
hoạch và dự định cho
tương lai mà tôi chắc
chắn rằng đã có sự xuất
hiện của Thanh Trúc
trong đó.
Tối hôm đó tôi đã điện
thoại nói chuyện với
Thanh Trúc tới gần một
tiếng đồng hồ. Tôi ko
biết tại sao tôi lại có thể
nói đc nhiều chuyện đến
thế, mặc dù chỉ toàn là
chuyện công việc mà
thôi. Nhưng dấu sao
được nghe giọng nói
ngọt ngào và êm dịu của
cô ấy là tôi vui lắm rồi.
Đặc biệt lại ko có sự
chen ngang phá đám
của con bé Thanh Mai.
Có lẽ nó giữ đúng lời
hứa, thả cho tôi một buổi
hôm nay, bắt đầu từ
ngay mai nó lại trở về là
một con bé khó ưa đối
với tôi. Ước gì thời gian
ngừng trôi nhỉ!